Thứ Ba, 3 tháng 6, 2008

Tiếp xúc trực tiếp (trích Nơi ấy là bây giờ và ở đây)

Chúng ta ai cũng mang trong đầu những hình ảnh và ý niệm về thực tại. Đa số được thu thập từ người khác, từ những lớp học, từ sách vở, hoặc từ truyền hình, radio, báo chí, và từ nền văn hóa nói chung. Chúng cho ta một ấn tượng về việc gì đang diễn ra và diễn ra như thế nào. Và kết quả là ta thường chỉ nhìn thấy tư tưởng của mình hoặc của người khác, thay vì những gì đang thật sự hiện diện ngay trước mặt hoặc bên trong ta. Ta lại ít khi chịu tìm kiếm hoặc xem xét cảm nhận của mình vì ta luôn tự cho rằng mình đã biết và hiểu hết tất cả. Vì vậy, ta tự đóng kín mình lại, không còn biết đến sự kỳ diệu và sinh động của những cuộc gặp gỡ mới. Không khéo, chúng ta có thể quên đi rằng tiếp xúc trực tiếp là một việc có thể. Ta sẽ không còn tiếp xúc được với những gì là cơ bản nhất mà không hề hay biết. Chúng ta có thể sống trong một thực tại huyễn mộng do mình tạo nên mà không hề ý thức được sự mất mát, khác biệt cùng sự ngăn cách không cần thiết giữa ta và kinh nghiệm của mình. Không ý thức được điều này, ta suốt đời sẽ chỉ là một kẻ nghèo nàn về tâm linh. Nhưng nếu ta tiếp xúc trực tiếp được với thế giới xung quanh, những sự kiện nhiệm mầu sẽ xảy ra.

Viki Weisskopf, một người hướng dẫn và cũng là bạn của tôi, một nhà vật lý học nổi tiếng, có kể lại một câu chuyện rất sâu sắc về sự tiếp xúc trực tiếp:

Vài năm trước, tôi nhận được lời mời đến giảng thuyết tại đại học Arizona ở Tucson. Tôi vui mừng chấp nhận ngay vì đây là một cơ hội tốt để thăm đài thiên văn trên đỉnh Kitts Peak, nơi có một kính thiên văn rất lớn mà tôi từng mơ ước được sử dụng thử. Tôi yêu cầu trường đại học sắp xếp cho tôi một buổi tối thăm quan đài thiên văn này để tôi có thể quan sát những vì tinh tú qua chiếc kính ấy. Nhưng họ trả lời rằng việc này không thể thực hiện được vì chiếc kính viễn vọng lúc nào cũng được sử dụng để chụp hình và cho những hoạt động nghiên cứu, không có thì giờ phục vụ cho việc quan sát đơn thuần như vậy. Tôi viết thư trả lời rằng nếu thế thì tôi sẽ không đến giảng thuyết nữa. Chừng vài ngày sau, tôi được báo tin rằng mọi việc đã được sắp đặt theo yêu cầu của tôi. Một buổi tối trời trong thật đẹp, chúng tôi lái xe lên núi. Những vì sao và dải ngân hà sáng lóng lánh trên cao và tôi có cảm tưởng chúng gần đến nỗi mình có thể chạm vào được. Tôi vào căn nhà mái vòm của đài thiên văn, nói với những chuyên viên điều khiển kính viễn vọng rằng tôi muốn được quan sát Thổ tinh và vài thiên hà khác. Thật là một niềm vui lớn khi được tận mắt quan sát đầy đủ hết những chi tiết mà trước đây tôi chỉ có thể thấy qua tranh ảnh. Trong khi say mê quan sát, tôi chợt nhận thấy rằng căn phòng bắt đầu có đông người tụ tập, và họ chờ đến lượt mình để được nhìn vào chiếc kính thiên văn như tôi. Sau đó tôi được biết họ là những nhà thiên văn làm việc ở đây, nhưng chưa bao giờ có cơ hội trực tiếp quan sát đối tượng mà họ đang nghiên cứu. Tôi chỉ có thể hy vọng rằng sự việc này sẽ giúp họ ý thức được tầm quan trọng của những sự tiếp xúc trực tiếp như thế.

Victor Weisskopf, The joy of insight

*

Thực tập

Hãy nhớ rằng cuộc sống của mình ít nhất cũng thú vị và nhiệm mầu như mặt trăng và những vì tinh tú. Cái gì ngăn cách giữa bạn và sự tiếp xúc trực tiếp với cuộc sống của bạn? Bạn có thể làm gì để thay đổi khoảng cách ấy?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét